Skip to content

3. Hỗ trợ giao tiếp cho tất cả học viên


如需非英文字幕,请先点击视频底部的“CC”选项,再点击齿轮图标[“GEAR_ICON”] 并从“CC/subtitle”中选择合适的语言

Para ver subtítulos en una lengua diferente al inglés, haz clic en la opción “CC” en la parte inferior de la pantalla del video, luego haz clic en el ícono de herramientas [“GEAR_ICON”] y selecciona la lengua en la opción “CC/subtítulos”.

Để xem phụ đề không phải tiếng Anh, hãy bấm vào nút ‘CC’ ở cuối màn hình video, sau đó nhấp vào bánh răng [“GEAR_ICON”?] và chọn từ tùy chọn ngôn ngữ “CC/subtitle”

Mô-đun này sẽ thảo luận về các chiến lược để hỗ trợ học viên với nhiều nhu cầu giao tiếp khác nhau, bao gồm hỗ trợ học viên sử dụng máy tính bảng để giao tiếp, giúp học viên sửa chữa các sự cố giao tiếp và hỗ trợ học viên nói lắp.

Quiz | Bài kiểm tra | 测验 | Cuestionario

Resources | Tài nguyên | 资源 | Recursos

Transcript | Bản ghi | 文字记录 | Transcripción

Hỗ trợ giao tiếp cho bất kỳ ai khuyết tật là một trong những việc quan trọng, bổ ích nhất, và là một trong những việc thử thách nhất mà chúng ta làm. Bởi vì người khuyết tật có thể giao tiếp theo nhiều cách, các chương trình hòa nhập phải tạo ra những cách hỗ trợ và kích hoạt tất cả các loại giao tiếp.
Một số người khuyết tật không phát triển được khả năng nói. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là họ không giao tiếp; mà đúng hơn là họ có thể có các cách giao tiếp khác nhau. Có thể là ngôn ngữ ký hiệu, một ngôn ngữ chính thức có ngữ pháp riêng, hoặc họ có thể dùng cử chỉ, như vẫy tay chào hoặc chỉ vào một vật họ muốn. Những người khác có thể dùng ảnh hoặc biểu tượng để giao tiếp. Họ có thể có cuốn sổ ghi có các biểu tượng hình ảnh hoặc máy tính bảng có ứng dụng tạo ra tiếng nói khi họ chạm vào một bức ảnh. Mặc dù những phương thức giao tiếp này có vẻ khác nhau, nhưng tất cả đều có chức năng chung: chúng cung cấp một cách thức cho ta biết họ muốn hoặc cần gì, họ không muốn gì, và làm sao chia sẻ về thế giới xung quanh họ. Mọi người đều giao tiếp — chỉ là có thể khác nhau đối với mỗi người. Và người lớn chúng ta phải hỗ trợ học viên khuyết tật hiểu và đưa ra những cách giao tiếp về giao tiếp mà họ có thể sử dụng.
Trong video này, chúng ta sẽ thảo luận về giao tiếp. Giao tiếp là một vấn đề quan trọng vì nhiều trẻ trong và trước độ tuổi thanh thiếu niên, có và không có khuyết tật đã xác định, sẽ có sự khác biệt hoặc bị chậm trong cách học và sử dụng ngôn ngữ. Chúng ta cũng biết rằng có mối quan hệ giữa các học viên có kỹ năng giao tiếp chậm và các hành vi thách thức. Ta sẽ thảo luận các cách khác nhau mà trẻ trong và trước độ tuổi thanh thiếu niên bị khuyết tật có thể giao tiếp. Sau đó, chúng ta suy ngẫm về sự thất vọng trong các sự cố giao tiếp. Chúng ta sẽ kết thúc với ba ví dụ về hỗ trợ giao tiếp có thể được sử dụng trong các bối cảnh khác nhau. Hãy cùng bắt đầu nào.
Thật không may, nhiều học viên có nhu cầu hỗ trợ giao tiếp không phải lúc nào cũng có cơ hội để giao tiếp hoặc được bạn bè, thầy cô hay người lớn khác lắng nghe. Hãy nghĩ xem bạn sẽ thất vọng thế nào nếu không thể nói cho những người xung quanh biết bạn muốn gì. Tưởng tượng rằng lớp học của bạn đang thảo luận việc mọi người đã làm gì cuối tuần, nhưng giáo viên cứ bỏ qua bạn bởi vì bạn giao tiếp bằng hình ảnh thay vì bằng lời nói. Bạn có cảm thấy có chút lạc lõng?
Hoặc tưởng tượng xem sẽ thất vọng thế nào nếu bạn cảm thấy rất khát và muốn uống nước, nhưng giáo viên cứ đưa cho bạn đồ ăn nhẹ có muối. Vậy không gây khó chịu sao? Bạn có muốn ném đồ ăn nhẹ xuống sàn rồi bỏ đi không? Ta chắc chắn không muốn học viên trong chương trình cảm thấy như vậy.
Hãy cùng xem một vài ví dụ về cách hỗ trợ trẻ trong và trước tuổi thanh thiếu niên trong các chương trình có nhu cầu hỗ trợ giao tiếp.
Isabella là học sinh trung học bị hội chứng Down. Cô bé sử dụng phương pháp giao tiếp tăng cường và thay thế, hoặc thiết bị AAC để giao tiếp. Trước khi bắt đầu năm học, các GV của Isabella đã làm việc với gia đình và BS trị liệu ngôn ngữ để tìm hiểu thêm về máy tính bảng của Isabella và cách họ có thể sử dụng ở trường. Bà ngoại Isabel và Elena, mẹ cô bé, gặp các giáo viên để cho họ thấy máy tính bảng hoạt động thế nào. Họ đã cùng thêm vào các từ vựng cần thiết đối với các vấn đề môn học ở trường học, phòng học, tài liệu học tập, và hình ảnh của giáo viên. Giáo viên chủ nhiệm của Isabella đảm bảo máy tính bảng của cô bé luôn có sẵn và được sạc đầy, và có kế hoạch đón vào buổi sáng và đưa về vào buổi chiều. Mỗi giáo viên lớp học nói chuyện với các bạn cùng lớp của Isabella về máy tính bảng của cô bé, để họ biết rằng đây là cách cô bé giao tiếp. Giáo viên giúp các học sinh khác học cách lắng nghe Isabella khi cô bé dùng máy tính nói chuyện, và kiên nhẫn chờ đợi khi cô bé tạo thành câu để chia sẻ suy nghĩ của mình.
Trong ví dụ này, tất cả giáo viên của Isabella đã chủ ý lập kế hoạch để cô bé sử dụng máy tính bảng suốt cả ngày, và đảm bảo tất cả các học sinh khác hiểu được cách bạn mình giao tiếp. Đây là các cách quan trọng để thúc đẩy giao tiếp cho học sinh sử dụng máy tính bảng và khuyến khích đồng lứa trò chuyện với bạn bè theo cách này.
Elaine là học sinh trung học song ngữ bị khuyết tật tham dự một câu lạc bộ nghệ thuật sau giờ học. Do khuyết tật của mình, nên Elaine khó phát âm một số âm thanh khi cô bé nói, khiến những người khác không hiểu được cô bé. Trước khi bắt đầu câu lạc bộ, ông Sahal, một giáo viên, đã gặp chuyên gia bệnh học về ngôn ngữ và lời nói của Elaine để tìm hiểu cách ông có thể hỗ trợ nhu cầu giao tiếp của Elaine. Họ cùng xây dựng một kế hoạch.
Ông Sahal in và ép nhựa các bản sao của một hình ảnh mang lại cho Elaine các ý tưởng về những việc cần làm khi ai đó không hiểu cô bé. Hình ảnh này bao gồm các tùy chọn nói chậm hơn và to hơn, chỉ vào hình ảnh, hành động theo, hoặc nói thêm về điều đó bằng cách mô tả hoặc đưa ra manh mối. Tất cả các chiến lược này sẽ cho Elaine các ý tưởng về việc cô bé có thể truyền đạt suy nghĩ theo các cách khác nhau khi người khác không hiểu cô bé.
Ông Sahal và Elaine cũng dạy các học sinh khác các dấu hiệu về “đến lượt tôi”, “chờ” và “trợ giúp”. Elaine đã học được các dấu hiệu này trong lớp học giáo dục đặc biệt, và sử dụng chúng để truyền đạt thông tin quan trọng, các từ hoặc cụm từ cô bé có thể cần trong thời điểm đó. Cuối cùng, ông Sahal đưa ra một bảng chủ đề trong lớp học. Bảng chủ đề có hình ảnh liên quan đến lớp học, chẳng hạn như tài liệu và công cụ nghệ thuật cụ thể. Khi tham gia một dự án nghệ thuật, Elaine có thể dùng bảng chủ đề này để giao tiếp nếu cô bé cần một cây cọ vẽ khác, nhiều nước hơn hay mảnh giấy mới. Để hợp với các chủ đề và tài liệu không có trên bảng chủ đề, ông Sahal cũng thêm một số bảng trắng cho lớp học, để ông hoặc Elaine có thể vẽ nhanh các tùy chọn khác để Elaine lựa chọn.
Trong ví dụ này, Giáo viên của Elaine đưa vào một vài hỗ trợ dễ dàng tại chỗ để giúp cô bé giao tiếp khi người khác đang khó hiểu cô bé.
Khalid là một cậu bé 13 tuổi bị chậm phát triển. Khalid nói lắp khi nói chuyện, điều đó khiến cậu bé khó khăn khi giao tiếp và người khác khó hiểu. Khalid dành thời gian tại Teen Zone ở trung tâm cộng đồng địa phương mỗi ngày sau giờ học, nơi nhân viên đã thực hiện một vài chiến lược để hỗ trợ cậu bé. Khi Khalid đang nói chuyện, nhân viên tích cực lắng nghe bằng cách giao tiếp bằng mắt và gật đầu hoặc mỉm cười để thể hiện sự quan tâm. Nhân viên biết rằng điều rất quan trọng là không nên chú ý đến tật nói lắp của Khalid, không nên hoàn tất từ ngữ, nói thay, hay kết thúc câu cho cậu bé. Họ cũng tập trung vào mô hình hóa lời nói chậm hơn, tạm dừng giữa các câu khi nói chuyện với Khalid. Điều này sẽ khuyến khích cậu bé nói chậm hơn và hiệu quả hơn nhiều so với việc bảo cậu bé chậm lại hoặc hít thở và thử lại.
Cuối cùng, nhân viên giới thiệu bài nói chuyện trong các cuộc họp nhóm. Nếu bạn có bài nói chuyện, bạn có thể bày tỏ suy nghĩ của mình mà không bị gián đoạn. Điều này tạo môi trường bình tĩnh, có cấu trúc hơn cho Khalid và các thanh thiếu niên khác chia sẻ. Với những hỗ trợ này, Khalid cảm thấy thoải mái hơn nhiều và tự tin vào Teen Zone.
Sau khi xem ba ví dụ này, dành khoảnh khắc để suy ngẫm về chương trình. Chương trình của bạn có học viên như Isabella, Elaine, Khalid không? Họ có được hưởng lợi từ các hỗ trợ tương tự không? Bạn có thể đang nghĩ về cách giúp trẻ trong và trước tuổi thanh thiếu niên giao tiếp có ý nghĩa, và cách người lớn có thể cố ý hỗ trợ điều này.
Việc hỗ trợ giao tiếp cần thời gian và là một trong những điều quan trọng nhất mà chúng ta có thể làm để thúc đẩy không gian hòa nhập nơi mọi người đều có thể tham gia.