
如需非英文字幕,请先点击视频底部的“CC”选项,再点击齿轮图标[“GEAR_ICON”] 并从“CC/subtitle”中选择合适的语言

Para ver subtítulos en una lengua diferente al inglés, haz clic en la opción “CC” en la parte inferior de la pantalla del video, luego haz clic en el ícono de herramientas [“GEAR_ICON”] y selecciona la lengua en la opción “CC/subtítulos”.

Để xem phụ đề không phải tiếng Anh, hãy bấm vào nút ‘CC’ ở cuối màn hình video, sau đó nhấp vào bánh răng [“GEAR_ICON”?] và chọn từ tùy chọn ngôn ngữ “CC/subtitle”
Nhiều người cảm thấy không tự nhiên khi thảo luận về vấn đề khuyết tật, nhưng đây là một phần không thể thiếu của sự hòa nhập. Các chương trình nên đề cập đến khuyết tật một cách cởi mở, tương tự như cách chúng ta nói về các khía cạnh khác của bản sắc. Mô-đun này cung cấp những cách thực tế để làm điều đó.
Quiz | Bài kiểm tra | 测验 | Cuestionario
Resources | Tài nguyên | 资源 | Recursos
Transcript | Bản ghi | 文字记录 | Transcripción
Nhiều người chúng ta lớn lên không dám nói về khuyết tật mà không nhận ra điều đó. Thông thường, cha mẹ và giáo viên chưa có thông tin hoặc vốn từ vựng để nói về các khuyết tật, và tình trạng thiếu thông tin này đã khiến trẻ trong và trước độ tuổi thanh thiếu niên nghĩ rằng việc đặt câu hỏi về người khuyết tật là không hay. Bạn vẫn có thể nhận được thông điệp từ thế giới xung quanh rằng khuyết tật không phải là điều chúng ta nên thảo luận.
Trong video này, chúng ta chúng ta sẽ nói về các cách mà người lớn có thể có các cuộc trò chuyện hiệu quả với học viên về sự khuyết tật. Điều này bao gồm đại diện có ý nghĩa về khuyết tật, tiếp cận các cuộc trò chuyện theo cách tích cực và có ý nghĩa, và mời các thành viên gia đình hoặc học viên để chia sẻ. Chúng ta cũng sẽ xem các ví dụ. Hãy cùng bắt đầu nào.
Tưởng tượng các tình huống sau đây:
Hôm nay, Ellie đã hỏi giáo viên khoa học tại sao Isabella, một học sinh bị Hội chứng Down, được mang theo iPad trong lớp học khi mọi người khác phải tắt điện thoại.
Ở một nơi khác tại cửa hàng tạp hóa, Jeff chỉ vào người đàn ông đằng sau máy tính tiền với một cánh tay giả. Cậu bé nói: “Ồ, đó là Người Sắt!” Mẹ của Jeff bảo cậu bé hãy im lặng và xin lỗi người đàn ông đang tính tiền cho họ.
Ta phải làm gì trong tình huống này? Chúng ta có thể trả lời câu hỏi của trẻ như thế nào theo cách giúp trẻ hiểu rằng khuyết tật là một phần của con người?
Khi chúng ta nỗ lực để tạo ra các môi trường hòa nhập, chúng ta phải thoải mái nói về khuyết tật với học viên. Khuyết tật là một khía cạnh tự nhiên về sự đa dạng của con người. Tôn trọng và khẳng định điều này là trải nghiệm chính của con người, và khoảng 20% dân số tại Hoa Kỳ được xác định là có khuyết tật. Đây thường là một phần quan trọng trong bản sắc của họ và có thể ảnh hưởng đến cách họ trải nghiệm thế giới.
Trong chương trình hoặc môi trường nơi người lớn nói về và tôn trọng tình trạng khuyết tật, học viên bị khuyết tật có cảm giác thân thuộc hơn, được hiện diện và tự tin hơn, và các cá nhân không bị khuyết tật trong những môi trường đó học được sự chấp nhận, thấu hiểu, và cách làm bạn với bạn bè đồng trang lứa.
Vì vậy, chúng ta hiểu việc nói về khuyết tật rất quan trọng nhưng không phải lúc nào cũng biết rõ ta nên bắt đầu từ đâu. Tin tốt là người khuyết tật ngày càng được nói đến nhiều hơn trong sách và trên truyền thông. Đã có các nhân vật bị khuyết tật trong các chương trình TV, chẳng hạn như Atypical, Glee, và Không lời nói, và ngày càng có nhiều nhân vật hơn trong sách với các loại khuyết tật khác nhau. Hy vọng những người tham gia chương trình của bạn đã từng gặp phải khuyết tật theo nhiều cách. Chúng ta cũng có danh sách các nguồn lực này trong tài liệu đi kèm.
Sự đại diện là một thành phần quan trọng trong các chương trình hòa nhập. Tài liệu và không gian chương trình phải tiêu biểu cho những người tham gia chương trình của bạn, bao gồm cả những người khuyết tật. Những thứ như sách, tác phẩm nghệ thuật, áp phích, và các tài liệu khác, phải tiêu biểu cho những người bị khuyết tật, để có thể đảm bảo thanh thiếu niên, trước thiếu niên và gia đình thấy chính họ trong không gian của bạn. Điều đó quan trọng với hình ảnh và chân dung của những người khuyết tật trong các tình huống hàng ngày như ở siêu thị, và trong những tình huống đặc biệt, như giành huy chương vàng trong Paralympics.
Khi trò chuyện với học viên về khuyết tật, bắt đầu tiếp cận các cuộc trò chuyện này theo cách tích cực và khích lệ. Mặc dù bạn thường cảm thấy khá khó chịu nếu người tham gia không khuyết tật hỏi bạn về một thành viên có khuyết tật, hãy tôn trọng câu hỏi và trả lời tích cực và trực tiếp. Bằng cách này, bạn đang cho họ biết có thể tò mò về thế giới của họ và những người xung quanh họ.
Một số chương trình yêu cầu các gia đình và/hoặc người tham gia có khuyết tật cung cấp thông tin về tình trạng khuyết tật của họ, để chương trình trả lời câu hỏi của bạn bè họ một cách chính xác và trung thực. Là trẻ trong và trước độ tuổi thanh thiếu niên, người tham gia có thể trả lời những câu hỏi này một mình. Nhiều người lớn bị khuyết tật cho biết họ cảm thấy được trao quyền khi họ có cơ hội trả lời các câu hỏi về tình trạng khuyết tật của họ, thay vì đối mặt với những cái nhìn từ mọi người trong cộng đồng.
Hãy nhớ rằng, khuyết tật không chỉ là những gì bạn không thể làm; mà còn về những điểm mạnh cũng như các lĩnh vực mà học viên có thể cần được hỗ trợ.
Bây giờ, chúng ta hãy quay lại câu hỏi của Ellie về việc Isabella sử dụng iPad trong lớp khoa học. Bạn có thể trả lời rằng Isabella sử dụng iPad để giao tiếp. Cô bé mang theo vào lớp học, để có thể đặt câu hỏi và chia sẻ ý kiến của cô bé. Để mở rộng cuộc trò chuyện này, bạn có thể khuyến khích Ellie hỏi Isabella về chiếc iPad của em, chủ động lựa chọn tài liệu học tập có hình ảnh người sử dụng AAC (thiết bị hỗ trợ giao tiếp tăng cường và thay thế), hoặc mời Isabella nói chuyện với cả lớp về cách em sử dụng iPad.
Hãy cùng xem thêm một vài ví dụ. Hình dung bạn dẫn đầu trại hè trại và trại viên tên là Khed đang vỗ tay và bước qua lại trong thời gian ở bên ngoài. Jay, một bạn khác trong trại, hỏi: “Sao bạn kia lại làm thế ạ?” Một câu trả lời hay sẽ là: “Câu hỏi hay đấy! Một số người cử động cơ thể theo một cách nhất định vì điều đó giúp họ cảm thấy bình tĩnh và vui vẻ.”
Hoặc có lẽ Leonard, một học sinh mới mắc chứng tự kỷ, tham gia lớp học của bạn và thích đeo tai nghe ở những nơi ồn ào. Khi làm việc với đối tác, một trẻ hỏi, “Tại sao cậu ấy đeo tai nghe? Có chuyện gì với cậu ấy thế?” Trong trường hợp này, chúng ta nên nhấn mạnh rằng chắc là không có gì sai với Leonard, và cậu bé thích đeo tai nghe để mọi thứ có vẻ bớt ồn ào. Con đã bao giờ ở đâu đó cực kỳ ồn ào và con phải bịt tai lại, như ở một buổi hòa nhạc hay một trận bóng đá? Tai nghe là một cách tuyệt vời để làm cho mọi thứ bớt ồn ào hơn đấy.”
Trong khi làm việc với đối tác khoa học, Leonard lặp lại các câu yêu thích từ phim Star Wars lặp đi lặp lại, thay vì thảo luận về nhiệm vụ. Noel, đối tác của Leonard, cố gắng giữ cho cậu ấy tập trung vào lớp học, nhưng cậu bé tiếp tục nói về Star Wars và phớt lờ cô bé. Giáo viên giải thích cho Noel rằng Leonard thực sự thích Star Wars và đôi khi cần trợ giúp để nói về các chủ đề khác. Giáo viên lấy ra một số hình ảnh để giúp Leonard trả lời các câu hỏi của Noel và tiếp tục chủ đề trong khi họ thực hiện nhiệm vụ.
Cha mẹ và các thành viên gia đình cũng là nguồn lực tuyệt vời để giúp dẫn dắt các cuộc trò chuyện về vấn đề khuyết tật. Họ có thể có sách hoặc các nguồn thông tin khác bạn có thể chia sẻ với người tham gia trong chương trình. Bạn cũng có thể hỏi học viên có khuyết tật nếu họ cảm thấy thoải mái chia sẻ trải nghiệm với bạn học khác, giúp mọi người nhìn thấy những điểm chung của chúng ta. Tất nhiên, quan trọng là phải đảm bảo học viên cảm thấy thoải mái khi chúng ta nói chuyện về khuyết tật của họ trước khi chúng ta nói chuyện với những người tham gia khác trong lớp hoặc chương trình, như trong ví dụ của Leonard.
Tất nhiên, một số học viên sẽ rất thoải mái nói về khuyết tật của bản thân, trong khi những người khác sẽ rất khó chịu khi làm như vậy. Điều quan trọng là phải hỏi về sở thích cá nhân theo cách cởi mở và tích cực.
Khi xây dựng các cộng đồng hòa nhập, chúng ta có cơ hội quan trọng để bình thường hóa tình trạng khuyết tật và nhấn mạnh rằng điều này là một phần trải nghiệm trong đời. Hãy trung thực, trực tiếp trả lời câu hỏi, nhấn mạnh những điểm tương tự giữa các học viên có và không có khuyết tật và luôn tìm cách miêu tả những người có khuyết tật trong chương trình. Nếu bạn không biết câu trả lời cho một câu hỏi, đừng ngại nói thật và tìm ra câu trả lời.
Vậy điều này sẽ như thế nào đối với bạn? Làm sao khuyến khích và thúc đẩy các cuộc trò chuyện về khuyết tật? Làm sao có thể dự đoán được các câu hỏi của người tham gia và khuyến khích trẻ hiểu được các bạn của chúng? Và quan trọng nhất là làm sao có thể giúp học viên hiểu rằng khuyết tật không phải là điều chúng ta không được đề cập hoặc thắc mắc mà đúng hơn thì đó chỉ là một phần khác trong trải nghiệm của con người?